Thơ Văn

Trang Thơ :   1, 23, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16,

Hanh NgoTrăm năm trước thì Ta chưa gặp,
Trăm năm sau biết gặp lại không.
Cuộc Ðời Sắc Sắc Không Không,
Thôi thì hãy Sống hết Lòng với nhau.

Vườn xưa

Con về thăm lại Vườn xưa
Mảnh vườn Ưu Bát hương đưa thưở nào.

Về đây lòng thấy nao nao
Vườn xưa còn đấy tìm đâu dáng Người.

Vàng son một thuở vào đời
Sen hồng` bảy bước nhạc trời hân hoan

Trần gian ngập ánh hào quang
Bước tinh khôi đã xua tan đêm trường…
Con về thăm lại yêu thương
Cảnh xưa hoang phế’, vô thường tháng năm .

Bên hồ soi bóng lặng thầm
Những mong dư ảnh nghìn năm hiện về

Chân quanh dươi’ cội Bồ Đề
Chạnh lòng tủi phận xa quê lạc loài .

Đường trần mấy độ u hoài
Bao mùa đếm những tàn phai , ngậm ngùi…
Về đây, về với Phật rồi
Dù vườn xưa vắng bóng Người, mỗi con

Lumbini thuở huy hoàng
Ngày con về đến tưởng còn vọng âm .
Ôi Ưu Đàm đóa nghìn năm!
Mà con xưa đã biệt tăm chẳng về.

Chiều nay đốt nén nguyện thề
Dừng chân, thôi bước sơn khê lạc lầm.
Để mùa Phật Đản hằng năm
Con còn thấy Phật bước thầm trong con…

Thích Tánh Tuệ

Xuân Bên Cội Bồ Đề

Các Chú chim Tiểu Quế Lâm

Chú chim Tiểu Quế Lâm (1)Chú chim Tiểu Quế Lâm (2)

Tiếng Chim hót tại Bồ Ðề Ðạo Tràng

Âm thanh của thiên nhiên trên Ðất Phật

Chú chim Tiểu Quế Lâm (3)

Xuân Bên Cội Bồ Đề

Thích Tánh Tuệ

Sáng nay có con chim nhỏ
Dậy sớm hót vang đất trời
Báo tin xuân về đây đó
Hương xuân lan tỏa ngàn nơi.

Vạn vật dường thay áo mới
Sau giấc ngủ dài đông miên.
Bên Cội Bồ Đề tĩnh lặng
Nhà sư vẫn thế ngồi yên.

Đông phương ánh dương bừng rạng
Một vầng tỉnh thức, hạo nhiên.
Bước chân kinh hành nhè nhẹ
Đời vui ngan ngát hương thiền.

Xuân về bên ngôi Tháp Cổ
Bụt mĩm miệng cười như nhiên.
Xuôi dòng thời gian xuân vắng
Môi ai vẫn nụ cười hiền.

Bốn mùa nhịp nhàng luân vũ
Kiếp người theo đó loay hoay.
Vững thân bên Bồ Đề thụ
Ơ ! Tâm Xuân tại nơi này.

Xuân gióng hồi chuông tỉnh thức
Nguyện cầu :” hải yến hà thanh ”.
Hương Bồ Đề Tâm sực nức
Lan xa… đây đó yên lành.

Ngày xuân tay tròn sen búp
Dâng hương hoa ngát cõi đời.
Cúi xin Như Lai về ngự
Trong lòng nhân thế nơi nơi..

Bồ Đề Đạo Tràng trước thềm Xuân mới 2013 .

Quang-Canh-xung-quanh-Bo-De-Dao-Trang-Dec-2012-2-1024x768

Tháp Cổ Trăng Ngà

Trăng lên bên Tháp Cổ
Huyền hoặc ánh trăng ngà
Loài chim đêm cánh vỗ
Về phương trời xa xa..
 
Cội Bồ Đề lặng lẽ
Dưới trăng khuya âm thầm
Mùi trầm hương nhè nhẹ ,
Tiếng côn trùng vọng âm …
 
Đêm sâu về quá khứ
Dáng một người ngồi đây
Sương khuya mềm vai phủ ..
Vầng Giác ngộ hiển bày .
 
Một mình trong cuộc mộng
Tỉnh thức giữa đời say
Rồi tay Người mở rộng
Ôm trần gian vơi đây` .
 
Trăng nay là nhân chứng
Soi bóng Người nghìn xưa ,
Cội Bồ Đề vẫn đứng
Lá rơi vàng lưa thưa …
.
Trăng về thăm Tháp Cổ
Đến, đi đã bao lần.
Người xa xăm từ độ
Con tìm Người trong tâm.
.
Như Nhiên
TTT
(July 2020)
 

Khép trần tâm

Chiều lên núi ngắm mây trời bát ngát
Bóng thiên thu thoáng hiện giữa muôn trùng.
Lòng đạo sỹ ngỡ như nghìn cánh hạc
Bay qua đời…tan loãng giữa không trung .
.
Chiều lên núi áo sương mù vai phủ
Đốt trầm hương ta nhớ đến Người xưa .
Gót chân hoang của kiếp đời lam lũ
Đã chìm sâu… khi tâm tưởng sang mùa .

Chiều lên núi nằm im trên mõm đá
Nghe chim ngàn réo gọi vết tiền thân
Văng vẳng tiếng lâm tuyền trong gió lại…
Ta là ai, lạc lối giữa dương trần?

Ngày lên núi ta nguôi dòng hệ lụy
Nỗi buồn xưa thành hương nhụy vô ưu .
Bên quán trọ một ngày nao cuồng sỹ
Gửi vui, buồn về mặc áo Chân như .
. 

Quy hướng núi làm thú hoang tĩnh mịch
Cọng lau gầy nghiêng dáng nhỏ mông lung,
Dăm úa lá rơi về miền cô tịch
Khép trần tâm, ta đối diện vô cùng…

Thích Tánh Tuệ
Dharamshala, India 6-2009

Cửa Thiền Chúc Xuân

Như Nhiên

Ngày xuân gặp bạn lên chùa
Chúc nhau gì nhỉ, cho vừa lòng nhau! (*__*)
Tay sen kết nụ xuân đầu
Dâng hương trước Phật, nguyện cầu muôn sinh..

– Chúc cho em vững niềm tin
Để xua thất vọng nếu.. nhìn xung quanh..
– Chúc cho anh đủ nhiệt thành
Tàn đông, Mai vẫn đầy cành xuân sang.

– Chúc cho trăm họ bình an
”Đá mềm chân cứng” lúc gian nan đời.
– Chúc cho chị đẹp nụ cười
Dù người thi thoảng những lời buồn tênh.
– Chúc cho nhau biết bỏ, quên
Tính toan, hiềm hận.. lòng bền với nhau.

– Chúc mình biết ”sống trước, sau”
Nhẹ nhàng vật chất, vẹn câu nghĩa tình.

– Chúc ta biết đến hy sinh
Cái tôi biến, hiện qua hình Trái tim
– Chúc cho nhau ít muộn phiền
Hiểu và trân quí Bình Yên mới là..

– Chúc cho đời, đạo thăng hoa
Giữa vô thường vẫn hoan ca ngọt ngào,
– Chúc người trong cõi chiêm bao
Lắng nhìn Tỉnh thức nhiệm mầu đơm hoa…

– Xuân này hơn hẳn Xuân qua
Mấy lời tâm chúc.. thay quà tân niên
Hoa Yêu Thương nở trước thềm
Mơ xuân Hạnh Phúc khắp miền nhân gian..

Như Nhiên
TTT

__(())__
Nguồn: TrangThơThíchTánhTuệ

Bài thơ thay lời chúc Xuân

NHƯ NHIÊN

Xuân gửi tặng nhau một chữ Thương
Để sau bù đắp cuộc vô thường
– Ân cần, trân quý khi còn gặp
Biết vẫn còn chung một đoạn đường!

Xuân, chúc người thương một chữ Hòa
Đời không thuận ý hãy cho qua
Phiền giận, riêng mình ôm mối khổ
Thanh thản khi lòng niệm thứ tha.

Xuân, chúc mọi người nhớ chữ Tâm
Để cùng sống đẹp đến trăm năm
Thiên đàng, địa ngục.. từ Tâm tạo
Hỷ, Xả, Từ, Bi, xóa lỗi lầm.

Xuân, chúc mọi người một chữ An
Giữa đời luôn biến động, gian nan..
– Bình an khó gặp nơi trần cảnh
Tìm lại trong ta, sống nhẹ nhàng..

Xuân, chúc mọi nhà một chữ Vui
Đời trăm yến tiệc cũng trôi xuôi
Vui trong đạo lý, nơi điều thiện
Vĩnh viễn hồn ta thắp nụ cười..

Xuân, chúc cho nhau một chữ Thành
Thành công, thành tựu với thành nhân
– Hướng về phụng sự vun Tài Đức
Hạnh phúc miên trường.. Xuân mãi Xuân.. ( *__* )

Như Nhiên
TTT
Mừng Xuân Kỷ Hợi

Nguồn: TrangThoThichTanhTue

HÒN SỎI VÀ LỜI NÓI

Thả một hòn sỏi vào trong nước:
một tiếng bắn toé lên, rồi chìm nghỉm.
Nhưng để lại vô số gợn sóng lăn tăn xoay tròn.
Lan toả từ trọng tâm, tràn ra biển cả.
.
Thả một hòn sỏi vào trong nước:
trong phút chốc bạn lãng quên.
Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn, hoà vào con sóng lớn.
Bạn đã xáo động một đại dương hùng vĩ chỉ bằng một hòn sỏi mà thôi
.
Thả một lời nói không tốt, không cẩn trọng:
trong phút chốc bay đi.
Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn xoay tròn, lan toả…
Và không có cách nào lấy lại một khi bạn đã nói ra.
.
Thả một lời nói không tốt:
trong phút chốc bạn lãng quên.
Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn mãi…
Có thể bạn đã làm ứa một dòng nước mắt trên con tim buồn.
Bạn đã xáo động một cuộc đời hạnh phúc chỉ vì những lời nói kia.
.
Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: chỉ trong giây lát chúng bay đi.
Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn, xoay tròn mãi.
Mang hy vọng, niềm vui, an ủi trong mỗi con sóng xô bờ.
Bạn sẽ không ngờ được sức mạnh của một lời nói tốt bạn cho đi.
.
Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: trong giây lát bạn lãng quên.
Nhưng niềm vui dâng tràn, và những gợn sóng reo vui xoay tròn mãi
Bạn đã làm cho con sóng được vỗ về trong điệu nhạc êm ái
Có thể nghe thấy trên hàng hải lý từ việc thả một lời nói tốt mà thôi.

Sưu tầm

AN LẠC – Nhạc Võ Tá Hân – Thơ Tuệ Kiên 

Nét Xuân Khai

Thầm lặng Xuân về lúc nửa đêm
Lay giọt sương khuya đọng trước thềm
Đánh thức cội mai già hé nụ
Khẻ khàng xuân bước nhẹ êm êm..
.
Đằm thắm xuân về giữa kiếp mơ
Hồn ai mây nước lặng như tờ
Cũng nghe gờn gợn niềm rung cảm
Có phải Xuân lòng nở đóa thơ !?
.
Nhè nhẹ Xuân về theo gió Đông.
Về trong ánh mắt Mẹ mênh mông..
Đốt làn hương nguyện cùng sông núi
Xuân đến Bình An khắp đại đồng.
.
Dìu dịu Xuân về trong nắng mai
Qua rồi tăm tối những bi ai..
Xuân sang tô thắm màu hoa cũ
Rạng nét môi cười giữa đổi thay.
.
Trầm lặng Xuân về theo tiếng chuông
Hòa theo tiếng mõ quyện làn hương
Có người tỉnh giấc Xuân trần mộng
Rũ áo phong sương .. dưới Cội Nguồn..
Như Nhiên
T Tánh Tuệ
__(())__
.

Trích Ðoạn Bình Thơ

Hoa dep 2a (2)

Bướm bay vườn cải hoa vàng
Nhất Hạnh

TÔI KHÔNG BAO GIỜ KHÔN LỚN

Hôm nay chúng ta cùng đọc với nhau bài Bướm bay vườn cải hoa vàng.Bài này được sáng tác trước bài trường ca Avril vào khoảng năm tháng.Viết vào đầu tháng chạp năm 1963. Trong bài Bướm bay vườn cải hoa vàng chúng ta thấy lại bông hoa của thi sĩ Quách Thoại một cách rất rõ ràng.

Đứng yên ngoài hàng dậu
Em mỉm nụ nhiệm mầu
Lặng nhìn em kinh ngạc
Vừa thoáng nghe em hát
Lời ca em thiên thâu
Ta sụp lạy cúi đầu.

Bài Bướm bay vườn cải hoa vàng cũng là một bài thơ rất vui,và tuy nhạc của Anh Việt hơi có tính hoài niệm,nhưng tinh thần của bài thơ này vốn rất thanh thoát nhẹ nhàng.Trong bài thơ này chúng ta đã thấy các giáo lý Hiện Pháp Lạc Trú và Vô Hành biểu hiện ra rất rõ.Hiện Pháp Lạc Trú là sống an lạc,vững chãi và thảnh thơi ngay trong giờ phút hiện tại.Những câu đầu có thể cho chúng ta có cảm tưởng đây là hình ảnh của quá khứ,nhưng sau đó chúng ta biết rằng những hình ảnh đó là những hình ảnh của hiện tại.Vì nếu an trú được trong bản môn thì chúng ta có thể thấy quá khứ nằm ngay trong hiện tại.Và chuyện gì xảy ra ngày hôm qua cũng đang xảy ra ngay trong ngày hôm nay,và ta vẫn có thể tiếp tục rong chơi trong thiền đường tuổi thơ. Tất cả những gì đẹp, tất cả những gì mầu nhiệm của ngày hôm qua vẫn còn có mặt trong giây phút hiện tại, nếu chúng ta thực sự biết tiếp xúc với giây phút hiện tại.

Mười năm vườn xưa xanh tốt
Hai mươi năm nắng rọi lều tranh
Mẹ tôi gọi tôi về bên nước rửa chân
Hơ tay trên bếp lửa hồng
Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống

Mười năm đầu là mười năm của tuổi thơ, không lo lắng, không cần phải đối diện với những khó khăn của sự sống. Hai mươi năm kế tiếp là hai mươi năm của sự đương đầu với những khó khăn,với những khắc nghiệt của sự sống. Đây là kinh nghiệm không phải của riêng ai mà của tất cả chúng ta.

Mẹ tôi gọi tôi về bên bếp nước rửa chân
Hơ tay trên bếp lửa hồng
Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống

Tất cả những đứa bé ở Việt Nam đều đã có cơ hội sống qua hình ảnh này.Nếu được sinh ra ở Tây Phương thì có thể mình đã không trải qua cùng một kinh nghiệm.Đi chơi; sự có mặt của trẻ thơ là để chơi chứ không để làm gì hết. Ăn và chơi thôi. Ăn, ngủ và chơi. Cha mẹ ta chỉ mong chúng ta làm được ba chuyện đó. Ăn, ngủ và chơi. Đi chơi nhưng luôn luôn ta được dặn rằng: con nhớ về đúng giờ cơm chiều.Có khi ham chơi quá, ta về trễ và mẹ phải ra gọi. Vì mình chơi ở một bãi cát, ngoài bờ sông hoặc ở một bến nước nào gần nhà.Và sau khi đã nấu cơm xong,mọi người trong gia đình đã có mặt rồi mà chỉ còn thiếu mình nên mẹ phải đi ra gọi mình về ăn cơm. Chơi thì chơi đủ thứ, không cần đi guốc, đi giầy gì hết. Lấm láp, hai chân dính bùn, dính đất,vì vậy khi về đến nhà trước ta phải ra bếp nước để rửa chân. Rửa chân xong, đi đôi guốc rồi mới được vào ăn cơm.Vì mâm cơm được dọn trên bộ ván gõ, nếu chân mình còn dính bùn đất thì mình không được trèo lên. Đó là hình ảnh của Việt Nam. Ở Việt Nam hồi đó bếp chỉ đun bằng rơm hoặc củi, mà phần lớn ở thôn quê thì đun bằng rơm. Tôi là một trong những người có thể nấu cơm bằng rơm. Hôm nào các sư chú tổ chức đem rơm vào để tôi nấu một nồi cơm bằng rơm cho mà xem. Nấu cơm bằng rơm mà nấu canh cũng nấu bằng rơm được, rất hay. Trong khi nấu cơm mình phải dùng một thanh củi đẩy rơm vào để nuôi ngọn lửa cháy hoài, nếu bỏ đi chỗ khác thì rơm sẽ tắt. Nhưng mình vẫn có thể đứng dậy đi năm hoặc bảy bước để lấy cái gì đó rồi trở về kịp thời để đẩy nắm rơm vào. Cái bếp nước (ảng nưóc) gần nhà bếp lắm.Nơi đó có một cái lu,ngoài Bắc gọi là cái chum, trên cái chum có một cái gáo dừa, cán bằng gỗ còn gáo làm bằng trái dừa. Nhà nào cũng có một cái gáo dừa như vậy. Dùng cái gáo ấy múc nước từ trong chum ra dội lên hai chân, chân này rửa cho chân kia, không cần cúi xuống dùng tay để rửa. Hoàn toàn ta rửa chân bằng chân. Chân này rửa cho chân kia và chân kia rửa cho chân này, trong khi tay trái vén ống quần còn tay phải thì múc nước.

Mẹ tôi gọi tôi về bên bếp nước rửa chân
Hơ tay trên bếp lửa hồng
Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống

Có thể là cơm canh chưa nấu xong nhưng mà mẹ đã ra gọi, vì trời tối rồi. Gọi về rửa chân cho sạch sẽ để ăn cơm chiều. Có thể cơm đã nấu xong, canh đã nấu xong, chỉ cần hâm nóng lại nồi đồ kho hoặc chỉ cần bắc nồi chè lên. Chè đây là nước uống, là trà Huế. Trà Huế là một loại thức uống ở Việt Nam rất phổ thông. Mình đi ra vườn hái những lá chè tươi, mang vào rửa và vo cho dập, sau đó rửa lại cho sạch thêm một lần nữa rồi bỏ vào cái bình tích. Sau đó mình nấu nước thật sôi và đổ vào bình tích. Lắc lắc vài lần rồi lại đổ nước đó ra, vì nước đó có thể còn hăng và cũng như để rửa chè và bình lại một lần nữa. Cuối cùng mình lấy một củ gừng đập dập và bỏ vào bình tích, sau đó mới rót nước sôi vào và đậy nắp bình lại. Mình còn lấy ít lá chuối khô cuốn tròn lại để nhét vào cái vòi của bình tích cho hơi nóng đừng ra. Cái đó gọi là hãm. Và chừng mấy phút sau nước chè ra rất thơm, rất ngon mầu xanh vàng khá đẹp. Đó là uống cách sang, còn nếu không thì để hết tất cả lá chè đó vào một cái nồi bằng đất rồi đổ nước vào nấu sôi. Sôi xong thì tắt lửa. Khi nào muốn uống thì lấy cái tô múc một gáo nhỏ bỏ vào trong tô, rồi ra lấy thêm nước mưa chế vào cho đầy tô rồi uống. Uống rất đã khát, nhất là mình vừa làm việc lao động xong.

Có thể là nồi cơm đã chín, nồi canh đã nêm, nồi kho đã hâm rồi và chỉ cần bắc nồi chè lên thôi, nhưng mẹ đã đi ra gọi mình về để rửa chân cho kịp thời ăn cơm với gia đình. Bữa cơm gia đình là một thời gian rất linh thiêng. Nếu bữa cơm đó mà thiếu mặt một người thì hạnh phúc không được toàn vẹn. Ngày nay nhiều gia đình không có được cái hạnh phúc này. Đôi khi con về ăn trước hoặc cha mẹ về trước thì ăn trước, con về sau thì ăn sau. Vì thế mình không có được cái hạnh phúc đoàn tụ trong bữa cơm gia đình. Hồi đó không có điện, không có nước máy, và nước ở trong chum là do mình gánh ở ngoài sông hay ngoài giếng vào. Còn đèn để thắp thì toàn là đèn dầu hỏa. Vào mùa Hè, ngày dài, thay vì ăn cơm ở trong nhà thì ta trải chiếu và dọn cơm ra ngoài sân cho có ánh sáng. Khi ăn xong, cất dọn chén bát rồi thì trăng có thể đã lên tới ngọn tre, đầu ngõ. Và anh chị em cùng ra chơi với nhau ở ngoài bụi tre. Đó là cảnh tượng rất đẹp đẽ, rất phổ thông của tất cả mọi gia đình.

Mười năm vườn xưa xanh tốt
Hai mươi năm nắng rọi lều tranh
Mẹ tôi gọi tôi về bên bếp nước rửa chân
Hơ tay trên bếp lửa hồng
Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống

Có thể đó là một buổi chiều mùa Đông, lạnh. Sau khi rửa chân rửa tay, mình vào bếp hơ cho ấm, và sự có mặt của mẹ bên mình cũng ấm như sự có mặt của lửa. Mẹ là một thứ lửa ấm.

Tôi không bao giờ khôn lớn
Kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm ?

Sống trong hoàn cảnh đó là sống trong thiên đường thì sao mình lại phải lớn lên, tại sao mình phải khôn lên để làm gì? Mười năm vườn xưa xanh tốt. Tại sao phải đưa mình đi vào trong cái hoàn cảnh hai mươi năm nắng rọi lều tranh? Trong con người của mình có một đứa bé. Đứa bé từ chối, không muốn khôn lớn. Tôi không bao giờ khôn lớn. Cái ý hướng đó ở trong mọi người vẫn còn; kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm? Tôi mãi mãi vẫn còn là một em bé. Tôi mãi mãi là con của mẹ. Tôi mãi mãi còn là em của chị, em của anh và tôi muốn ở hoài, ở mãi trong khung cảnh thiên đường này.
Tôi không bao giờ khôn lớn
Kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm
Mới hôm qua đây tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã trong khu vườn cải hoa vàng.

Đó là một hình ảnh của tuổi thơ. Ở miền quê có những khu vườn trồng cải và mỗi khi hoa cải nở thì bướm không biết ở đâu đủ loại bay tới cả hàng trăm con, hàng ngàn con trong khu vườn cải hoa vàng. Ở Tây phương thỉnh thoảng trên đường lái xe, mình cũng thấy những cánh đồng trồng toàn là colza. Colza là một thứ cây cho hạt, và hạt đó có thể làm dầu ăn. Nếu thỉnh thoảng mình thấy một ngọn đồi mầu vàng rực như vậy thì mình biết rằng đó là một ngọn đồi colza. Hoa vàng của colza nó cũng đẹp như hoa vàng của bông cải, vì colza cũng thuộc về gia đình của cải. Nếu chúng ta đi về các nước Á Châu như Ấn Độ, Thái Lan thì chúng ta cũng sẽ thấy những khu vườn trong đó cải nở hoa vàng rực và bướm bay tới rất đông.

Mới hôm qua đây tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã trong khu vườn cải hoa vàng

Khi viết bài này tôi đang ở tiểu bang Nữu Ước. Ngồi ngay ở đô thị Nữu Ước mà mình cũng thấy được hình ảnh đó. Hình ảnh này trở về trong giây phút hiện tại. Nó là hình ảnh của tích môn nhưng cũng là hình ảnh của bản môn.

Mới hôm qua đây tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã trong khu vườn cải hoa vàng
Mẹ và em còn đó
Gió chiều như hơi thở
Mơ gì một mảnh tương lai xa xôi.

Trong bản môn ta thấy rõ ràng mẹ còn sống, em còn ngồi một bên, và gió chiều giống như hơi thở. Hơi thở chánh niệm, hơi thở an trú trong giây phút hiện tại. Tại sao mình phải lo lắng, phải đăm chiêu, phải sợ hãi về tương lai? Tại sao mình không sống được trong giây phút hiện tại? Chính trong giờ phút hiện tại mà mình tiếp xúc được với tất cả những mầu nhiệm của sự sống, kể cả những mầu nhiệm mà mình nghĩ là chỉ xảy ra trong quá khứ. Mẹ còn đó, em còn đó, gió chiều còn đó, vườn cải hoa vàng còn đó và tuổi thơ của mình còn đó; ở ngay trong con người của mình, mình muốn tiếp xúc lúc nào cũng được.
Có người thiếu niên nào, có người thiếu nữ nào lớn lên mà không mơ tưởng tới tương lai? Chính vì mình cứ mơ tưởng tới tương lai và lo lắng cho tương lai nên mình đánh mất đi khả năng sống hạnh phúc trong giây phút hiện tại. Mình đánh mất tuổi thơ, và nhất là mình đánh mất tuổi trẻ. Ngay trong câu thứ bảy, thứ tám ta đã thấy cái tuệ giác về bản môn biểu lộ. Đây là một tiếng chuông thỉnh lên để cho mình được tỉnh thức và những người đọc mình cũng sẽ được tỉnh thức. Những gì ta trân quý ngày xưa mà bây giờ ta nghĩ là không còn, quả thật chúng vẫn còn đó, nếu ta biết sống trong bản môn. Tất cả những gì đẹp, hay và mầu nhiệm của tuổi thơ vẫn có thể còn có mặt trong con người ta. Em thơ đang còn sống trong ta. Cô bé đang sống trong ta, chú bé đang sống trong ta. Tôi không bao giờ khôn lớn. Đây đích thực là giọng của thiếu nhi, giọng phụng phịu của một em bé chứ không phải là giọng của một người ba mươi mấy tuổi.

Tôi không bao giờ khôn lớn
Kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm ?
Mới hôm qua đây tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã trong khu vườn cải hoa vàng
Mẹ và em còn đó
Gió chiều như hơi thở
Mơ gì một mảnh tương lai xa xôi ?

Mẹ còn đó, em còn đó, người thương của mình luôn luôn còn đó; dầu mình tưởng họ đã mất, họ đã đi xa…..

Nhất Hạnh

Ảnh: Phương Ðăng
Theo Infone 

Beautiful Buffterly (188)

Vàng Đóa Hướng Dương 

Phạm Thiên Thư

Đêm đêm ta trở về
Hồn ta còn ẩn lại
Dưới chùm hoa man dại
Là nụ cười lách lau

Những giờ ta xa nhau
Là tình thêm níu lại
Mười ngón dài vụng dại
Cầm mảnh ngày rơi mau

Thời gian như con cá
Quẫy khỏi lòng bàn tay
Thời gian như chiếc lá
Rụng xuống đau nhành cây

Thêm một ngày mất đi
Gói buồn trong tà áo
Ta gửi hồn khờ khạo
Nấp trong rừng tóc hương

Ai có đi bên đường
Vô tình va cánh gió
Có nghe gì trong đó
Một tiếng lòng ta vương

Một ngày như sông Thương
Một nửa trong, nửa đục
Ta thương con bèo lục
Vàng một đóa hoa dương.

Beautiful flowers (22)Từ khi thấy em

Tác giã: Làng Mai

Sáng nay hoa hướng dương đã nở
Bình minh tươi sáng một trời
.
Lặng lẽ
tôi đi giữa con đường hoa
nghe ngóng những tin vui….
.
Không cần quay ngược thời gian
hồn tôi đang trẻ thơ
chạy nhảy giữa những bông hoa
dù vẫn lặng thầm bước từng bước nhẹ.
.
Những bông hoa có biết không?
Tôi đang sinh ra, sinh ra trong từng phút giây
giữa đời sống này
.
Từ khi thấy em
nụ cười rạng rỡ ban mai
.
Bầu trời cao trong không dung chứa những cõi lòng nhỏ bé…
Tôi đang bước đi giữa đời sống này
lặng lẽ
thênh thang
.
Môi hát thầm những lời ca rất khẽ
về cuộc đời nhiều thương đau và độ lượng,
tha thiết rồi phôi pha
.
Cuộc đời đã mở cho tôi một con đường tươi đẹp, thân quen
thấp thoáng đâu đó trong những giấc mơ tiền kiếp
Cuộc đời đã đưa cho tôi một bàn tay cứu rỗi
rồi để tôi đi một mình trên đường tôi…
.
Sẽ không bao giờ quay đầu trở lại
dẫu linh hồn còn ướt mềm nhiều dấu tích sau lưng
.
Tôi đi theo tiếng gọi của nguyên sơ,
của mặt trời,
của núi sông, biển cả
Cho đến ngày tôi gặp lại tôi…
.
Sáng nay, muôn vạn hoa mặt trời đã nở
hãy ngồi lại đây cùng tôi,
ngắm nắng lên
và để lòng bình thường như nắng…
.

Giọt thời gian

Buổi sáng bình yên
ngọt lịm và thanh thản
Bên khung cửa sổ
Từng giọt thời gian,
rơi lặng lẽ.
Trăng sáng ngời,
dịu dàng như từ thưở
mẹ sinh em.
Sao em nghe
Tình thương ngọt ngào luôn mới lạ.
Như đôi mắt em
chưa bao giờ cũ
Tình Huynh Đệ.
ấm áp một góc trời.

Em đi đâu… ?
Trong ly trà tôi
có giọt nắng hồng màu thương nhớ.
Lặng nhìn bàn tay
Giật mình thấy em còn đó
Sâu lắng tinh khôi.
Tôi biết rồi em
Trùng dương vạn dặm
nào xa cách
Có gì đâu
Niềm vui núp bóng
Sau lưng nỗi buồn.

Làng Mai.

Hoa Nghe Tay 2015 (1)

Tri Kỷ

Xin thắp lên ánh sáng cho bừng tỉnh những tối tăm
Tạ ơn Người đã chảy vào đời dòng tâm linh mầu nhiệm
Đêm nay, cho con ngồi lại đây,
bên một góc trời yên vắng
Thầm gọi tên Người – tri kỷ tự vô biên

 .
Hơi thở con đang nối lại nhịp với mạch đêm
Trời sao xa buốt giá

Bỗng nghe thoáng chút ngậm ngùi
Một khung trời bình yên vẫn mở vào lòng đêm khơi
Mang ý thức về ôm lấy niềm hờn tủi

 .
Người vẫn còn đó
Tràn ngập niềm bao dung

Có ánh mắt nào của con không phải là ánh mắt của Người ?
Có giọt lệ nào của con không phải là giọt lệ của Người ?
Đã từng nhìn, từng xót xa,
từng khổ đau hay hạnh phúc….

 .
Đêm nay xin quay về, nhìn thấu tận nguồn cơn
Cùng ngắm những dòng sông trôi qua –

những dòng sông trở về, lặng lẽ
Và cùng thở cho cõi lòng lắng nhẹ
Khơi mạch nguồn trong lại suối từ tâm…

 .
Tạ ơn Đời, còn đó những tri âm…
vui như ngày hỏi han, ấm lại trời đông giá

những con mắt tâm linh vẫn dạt dào từ muôn ngả
những đôi tai nghe suốt cõi lặng thinh
những bàn tay thắp sáng lại niềm tin
và đôi chân dẫn lối về một miền tươi sáng…

 .
Tạ ơn Người, tạ ơn Đời
xin chắp tay hướng về

nguyện dốc lòng tu học
để mỗi mỗi phút giây
sẽ còn thương, còn nhớ Con Người…

Bưởi