Recent Pages: 1 2
Hương Sen Đầu Hạ
Thích Tánh Tuệ
Mùa xuân chưa qua
Hạ vàng đã tới,
Nghe trong gió mới
Thoang thoảng hương nồng..
Thì ra ngoài sông
Sen hè nhau nở
Sắc mầu rạng rỡ
Một hồn thanh tân.
Buổi sáng trong ngần
Đời vui chi lạ!
Giọt sương trên lá
Chuyển mình bay lên..
Xin một cành sen
Cúng dường chư Phật
Sen trắng, sen hồng
Tâm hương phảng phất.
Nguyện cùng ai đó
Phát lòng Bồ Đề
Gửi về trong gió
Di Đà hương quê.
Trong Khoảnh Khắc Này
Thích Tánh Tuệ
.
HẠ THƯƠNG
Hè về ve gọi râm ran
Phải chăng chịu nắng, thở than đêm ngày?
Hè về xác Phượng tung bay
Vấn vương nơi cội, tiếc ngày tháng xanh…
Nỗi buồn nặng tuổi học sinh
Xa Thầy, xa bạn, một mình nhớ thương.
Hạ nay, Ta tựu Đạo Trường
Bốn phương câu hội, niềm thương dạt dào,
Khép mình trong Giới thanh cao
Miệt mài tinh tấn, dồi trao tu trì.
Thuở xưa Đức Phật Mâu – ni
Hoằng dương Giáo Pháp không đi mùa này.
Từ Bi diệu ý cao sâu
Không cho giẫm đạp lên đầu chúng sanh.
Mùa này sinh sản tăng nhanh
Côn trùng chật đất, du hành làm sao?
An cư được chế định vào
Phật không bỏ sót Hạ nào từ đây.
Nay con kề cận Quý Thầy
Già Lam bóng mát, hàng cây Bồ Đề.
Dấn mình trong chốn đam mê
Phong sương đã lắm, não nề vô biên…
Quay về nương tựa thắng duyên
Vào trong cửa Tịnh, lìa miền trần ô.
Hòa trong thời khóa: “nam mô”
Vơi niềm tục lụy, chồi Bồ Đề sanh.
Tháng ngày lưu lạc lữ hành
Mình con trụ xứ, bao quanh duyên trần.
Dốc mình ứng phó, hóa thân
Tùy duyên phương tiện để gần chúng sanh.
Xét con công lực tu hành
Vẫn còn yếu kém, dễ sanh não phiền.
Bản thân mình độ chưa yên
Làm sao có thể tạo duyên độ đời?
Về đây gặp lại nụ cười
Như lời khích lệ của người tri âm.
Về đây thắt chặt đồng tâm
Nhớ lời hẹn cũ, hương trầm quyện bay.
Về đây Tôn Đức chỉ bày
Truyền trao kinh nghiệm, điều hay, lý mầu.
Về đây Thiền Định chuyên sâu
Vô Sanh, Bất Tử, nơi đâu lối vào?
Về đây cùng chắp tay chào
A Di Đà Phật, đài cao sẵn dành.
Về đây không lợi, không danh
Tình người con Phật, tu hành bên nhau.
Về đây tan biến sầu đau
Cuộc trần huyễn mộng dệt thêu thêm phiền.
Về đây Bát Nhã từ thuyền
Vớt người chìm lụy về miền thảnh thơi.
Y vàng thanh thoát chói ngời
An vui tứ chúng, đất trời bình yên.
Về đây đan kết lời nguyền
Vì đời, vì Đạo, kết duyên tu hành.
Trước là tự độ lấy mình
Sau là cứu vớt chúng sanh muôn loài
Trường Hạ Bát Nhã, PL 2556
Thích Minh Tu
Hoa bằng lăng – Thơ Tế Hạnh
Bằng Lăng soi bóng ven hồ
Xuân đi thu đến bao giờ nở hoa
Hoa ơi có phải vì ta
Mà hoa tím cả trời xa trời gần
Hoa bằng lăng tháng Năm
Bất ngờ chợt thấy những tàng cây xanh mướt, cành lá rủ nhau che mặt đường, từng chùm bằng lăng tím cười hớn hở, con đường trở nên dễ chịu. Bằng lăng, không có gì đặc biệt, cánh mỏng manh nhỏ nhẹ, màu cũng không gay gắt chói chang. Một chút phớt tím, một chút phớt hồng, có khi một chút trắng xanh xao. Có họ hàng với hoa tử kinh, kiểu nở từng chùm hoa kết lại, dường như sợ nở từng bông một e lẻ loi cô độc. Tôi đã từng thấy một cây tử kinh nở hoa từ trên ngọn xuống tận cành lá cuối cùng. Lúc đó là giữa mùa Hạ, đã có những trận mưa bay miên man. Mưa là những đợt hoa rơi tầm tã, người ta cũng ví “Chư thiên mưa hoa cúng dường”. Mưa thì hơi ồn ào một chút, không lặng lẽ như hoa, nhưng nhìn mưa qua cửa sổ hay qua khung trời trên sông, cũng đẹp như nhìn một cây tử kinh bông nở rộ.
Ðã bao mùa đi qua, mà sao một buổi sáng tình cờ, tôi vẫn giật mình khi bất chợt gặp màu hoa bằng lăng dịu lại trong nắng, chợt ngỡ ngàng trước con đường qua một đêm giờ đã tím bằng lăng. Bằng lăng tựa hồ như một thiếu nữ đã trải nghiệm nhiều, nhớ tiếc nhiều những niềm nỗi xưa xa. Bằng lăng cứ lặng lẽ nhuộm tím miền ký ức chưa xa, đẹp như những trang thơ trong cặp học trò. Nhẹ bước dưới tán bằng lăng, cứ sợ mình sẽ làm xao động một miền ký ức thẳm nơi xa ấy.
Chẳng nhớ đã đọc ở đâu đó những dòng chữ nói về mùa bằng lăng, khi mà màu tím ấy gợi nhớ bao điều mộng mơ, gắn liền với nhiều kỷ niệm của một thời còn cắp sách đến trường. Như một nốt nhạc đánh dấu mối tình đầu của đôi trai gái trên sân trường, hay chứng kiến những tháng năm bên nhau đèn sách, những mùa thi… Và hình như ở đâu đó, cái màu tím ấy còn là nhân chứng trong buổi chia ly của chàng trai lên đường nhập ngũ, còn nhớ mãi ánh mắt người yêu dưới vòm hoa tím…
Tình yêu thì trẻ mãi, đời người thì già theo năm tháng. Mà bằng lăng mỗi hè về vẫn tím như tự thủa ngàn xưa. Hoa bằng lăng đẹp nhưng không ai nỡ đem bán. Ðể các chàng trai vẫn hái vài chùm hoa tặng bạn gái, tặng người yêu với lời nhắn nhủ thầm kín tự đáy lòng. Vẫn nhớ hồi còn đi học, mấy đứa bạn cùng lớp cứ bảo nhau rằng những ai yêu màu tím thì tâm hồn đa cảm đa sầu, dù thủy chung nhưng tình duyên lại rất lận đận truân chuyên. Có lẽ…
Bên những con đường nhỏ lặng yên, bằng lăng tím khiêm nhường để con đường vốn đã thơ mộng, giờ lại càng trở nên lãng mạn hơn. Mấy cụ già ngồi trên ghế đá, ngắm màu bằng lăng lãng đãng mà mơ về một thời xa lăng lắc… Hoa bằng lăng từ những bờ sông, từ mấy làng quê đã đi vào thi ca từ lâu lắm. Bằng lăng quyến rũ lòng người vào những sáng tinh sương hoặc sau những cơn mưa chiều vừa dứt hạt bởi màu tím rưng rưng rất thơ, rất là con gái.
Bằng lăng cũng nở hoa đúng vào dịp đầu hè. Vậy mà, khi nói đến mùa hạ, người ta thường chỉ nhắc loài hoa có màu rực lên như lửa, cánh hoa như cánh bướm xòe ra mà bỏ quên một loài hoa khiêm nhường mang màu kỷ niệm tuổi học trò. Ngày trước, khi mà giống bằng lăng ngoại chưa được trồng nhiều ở xứ mình, thi thoảng lắm mới thấy một vài cội bằng lăng rừng nép mình lặng lẽ ở một góc vườn hay bơ vơ đứng bên vệ đường quê vắng vẻ, hiu hiu buồn.
Bây giờ, bằng lăng đã được trồng nhiều trên những con phố của đô thị, dù là giống lạ. Có nhiều con đường dù đã có tên nhưng vẫn được không ít người gọi là đường bằng lăng, một cách thân thương, trìu mến như gọi với hoài niệm của mình. Vì hình như hàng cây vốn có tình với con đường, đám mây có tình với bầu trời, mùa hạ có tình với con người như cuộc đời có tình với vạn vật. Ðể rồi một mai này khi những chiếc lá bằng lăng đã đổi màu, chỉ còn màu hoa bằng lăng cứ tím ngắt, sáu cánh xòe ra ôm trọn vẹn những dỗi hờn, nhớ thương một mùa nào đã xa xôi lắm…
Bùi Hữu Cường
Source: Giác Ngộ
Hoa Phượng
Phượng (đỏ) – Delonix regia còn được gọi là Xoan Tây,
và có một loại màu vàng.
Bên Trời Tháng Bảy
Huỳnh Nguyễn Thanh Tâm
Là nơi đây tháng bảy vẫn buồn tênh
Thân ái cũ hằn sâu trong ký ức
Chiều hôm nay đường về tôi lặng bước
Lá bay vờn tìm mãi tóc mây xưa
Là nơi đây tháng bảy vắng ngày mưa
Cơn nắng cháy, rực thêm mùa phượng vĩ
Tuổi xanh đi để sầu vương vạn kỷ
Ðể sân trường rưng rức một màu hoa
Em có về từ ngày đó chia xa
Từ áo trắng, vở học trò khép mãi
Bàn tay nhỏ còn thơm không, mùi giấy
Ðôi vai gầy trĩu nặng dấu thời gian?
Em có về bên tháng sáu vừa sang
Ðể tôi đợi mỏi mòn qua tháng bảy
Vạt nắng xưa chưa cũ màu thơ dại
Bước em về như đã chớm rong rêu!
Và nơi đây tháng bảy vẫn đìu hiu
Trong sâu thẳm tháng ngày qua bỏ lại
Tuổi đôi mươi còn chăng là huyền thoại
Chuyện ban đầu, một thoáng, mãi chông chênh!
.
PHƯỢNG TÍM – Jacaranda acutifolia
Hoa Phượng Tím (Jacaranda acutifolia) thuộc một họ khác hoàn toàn với hoa Phượng đỏ (Delonix regia). Có lẽ vì lá Jacaranda giống lá Phượng và hoa cũng nở vào mùa hè nên người ta đặt cho cái tên Phượng Tím.
Hai thành phố có nhiều cây Phượng Tím là Los Angeles (California) và Sydney (Australia).
Con Đường Phượng Tím
Miên Thụy
Con đường phượng tím chiều nay đổ
Bóng lá che nghiêng một góc đời
Nghe trong cõi nhớ niềm xa xót
Chợt thoáng hiện về dấu yêu ơi
Con đường phượng tím muà hạ đỏ
Nhắc nhở trong em kỷ niệm sầu
Phượng tím có là hoa phượng nhớ
Khung trời một dạo luyến lưu nhau
Con đường phượng tím chiều nay khóc
Thương lối năm xưa dáng nhỏ gầy
Thương những cuộc tình màu tang tóc
Chinh chiến qua rồi vẫn chưa phai
Con đường phượng tím hàng cây vắng
Tình yêu như thuở mới vào đời
Xin cho được trọn lần sau cuối
Phượng Vỹ còn hồng nét đôi mươi
.
Nguồn: HUE DIEP CHI
Phượng hồng
by Kelukhach
TÌNH NHƯ SÓNG VỖ
Tác giả: Tuệ Nguyên
.
học làm Tiên nhẫn nhục,
mặc thói đời
nhân ngã với thị, phi!
mà quên về cũng được;
Gió có lay,
trăng nghiêng ngã hề chi!
học dã tràng xe cát,
mặc chuyện đời,
Đùa cợt với hư vô!
đâu ngại bước tang hồ,
Đùa với sóng,
chút tình sao cũng đẹp!
học tình yêu của sóng,
Chạm vào bờ,
Trắng xóa cõi hư vô,…!
học tình yêu của sóng,
Chạm vào bờ,
làm mây trắng bay đi…
.
Khi hai người yêu nhau
họ không nhìn nhau
mà cùng nhìn về một hướng.
Giọt nắng bên thềm
by hoanghl2000
Thật dễ nuối tiếc điều đã mất
nhưng rất khó để nhận ra và trân trọng
những gì mình đang có…
Người hạnh phúc nhất
không nhất thiết là phải người có mọi thứ tốt nhất,
mà là người biết tận hưởng và chuyển biến
những gì xảy đến trong cuộc sống cách tốt nhất
Những người bạn tốt giống như ngôi sao.
Không phải lúc nào bạn cũng thấy họ…
Nhưng bạn biết rằng
họ luôn luôn có đó
Những Tách Cà Phê
.
.
.