A-17: Sắc Hồng dưới nắng hè

Recent Pages:  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 2122, 24, 25,

Sắc Hồng dưới nắng hè

Summer 2015 (mh) (27)Sac hong no ro duoi nang he 2015 (12)????????????????????????????????????

June 2015 (71)June 2015 (2)Vuon Hong 2015 (1)Summer 2015 (mh) (135)Summer 2015 (mh) (137)Summer 2015 (mh) (145)

Màu hoa như tranh vẽ

Tháng 6 hằng năm là thời điểm hoa hồng nở rộ nhất, vì vậy mà thành phố Portland đã nhân thời điểm này để tổ chức lễ hội hoa hồng. Đến với Portland, bạn sẽ được tận mắt chiêm ngưỡng những bông hoa hồng đầy màu sắc đang đua nhau nở dưới ánh nắng hè. Thật đẹp và cũng thật kiêu sa trong ngàn mùi hương thơm ngát…

Summer 2015 (mh) (65)Summer 2015 (mh) (478)Summer 2015 (mh) (471a)Vuon Hong 2015 (3)Summer 2015 (mh) (526)Summer 2015 (mh) (530)Summer 2015 (mh) (528)Summer 2015 (mh) (515)

bàn về hạnh phúc

Tác giả: Ðặng Ngọc Ngận

Thử bàn về hạnh phúc đi anh
Một cảm giác mong manh, dễ vỡ
Một cái gì ái êm ngờ ngợ
Có được xem là hạnh phúc không?
Một tình yêu giữa cảm giác mênh mông
Ta từng có và đang còn khao khát
Từng bước chân lê trên đường ngột ngạt
Thèm đôi môi ngọt lịm son thơm, ấm
Muốn trở mình trong hương nồng của sớm
Gọi nắng tràn sân, xem hạnh phúc không anh?
Hạnh phúc gì trong cuộc sống mỏng manh
Em thấy thế, và thèm hơi hạnh phúc
Mỗi bước chân trên đường đời đôi lúc
Em tự trấn an mình bằng hai chữ dung hòa
Để lúc nào hạnh phúc sẽ thăng hoa
Không cũ nát, chẳng mỏng manh dễ vỡ
Có một điều mưa đã về mấy độ
Mà hạnh phúc vẫn mong manh, vẫn lắt lẻo giữa ráng chiều…
.

Sunset June 28 - 2015 (5)Summer 2015 (mh) (414)Summer 2015 (mh) (409)

chuyển

Tác giả: Ðặng Ngọc Ngận

Sống giữa cuộc đời này là nghiệp
Gió lạnh lùng cười cợt lúc sang đông
Lá trên cành vẽ một chữ không
Lòng cố gắng vẽ một nhành chuyển nghiệp

Summer 2015 (mh) (403)Summer 2015 (mh) (394)Summer 2015 (mh) (534)Summer 2015 (mh) (401)Summer 2015 (mh) (374)

sống..?!

Tác giả: Ðặng Ngọc Ngận

Mỗi cuộc đời là mỗi một linh hồn
Nhớ cũng khóc và thương cũng khóc
Nhành hoa hồng không tự nhiên gai góc
Mà những cánh gai kia từ đau khổ tạo nên
Mỗi cuộc đời cần có khoảng bình yên
Vì tất cả đều mang trong mình sức sống
Ta thấy biển phủ bao la rộng
Nhưng khi buồn biển vỗ sóng tang thương
Những nhành dương cũng chẳng phải bất thường
Không vượt được khổ đau nên đã lìa cành trở về mẹ đất
Trong cuộc sống không biệt phân mọi vật
Vì thứ nào cũng tồn tại một linh hồn
Có thấy không khi ta cảm thấy buồn
Nó đờ đẫn, chai lì như đá cứng
Những tảng đá kia muôn đời sừng sững
Cũng chạnh lòng nên đã xanh rêu
Mặt trời buồn nên nắng gắt hanh hao
Gió đau đớn cũng không thèm họp chợ
Nhánh lan rừng ngày nào vừa tỏa nắng
Cũng buồn đau nên tím hết một khoảng trời
Ta chính ta đang lạc lõng chơi vơi
Thèm một chút cái bàn tay ngày ấy
Cái bàn tay nào trước và nay vẫn vậy
Chỉ có trái tim là thay đổi khác xưa rồi
Không lẽ dặn lòng vì đau khổ sẽ mau thôi
Sẽ ôm nổi sầu kia hóa trái tim mình lạnh giá
Hay lại bắt đầu tìm một người thay thế
Và dặn lòng… quên cái nỗi …tình yêu

Mau hoa nhu tranh ve! (2)