Bạn với trời xanh

Bạn với trời xanh

(trích đoạn..)

… Cho phép mình hạnh phúc

Trưa nay nhiều mây quá. Những cụm mây trắng như bông lần lượt xuất hiện rồi biến mất qua vùng trời xanh mênh mông quen thuộc mà tôi được ngắm. Tôi không ngủ trưa, chọn cho mình một gốc cây có bóng mát và lặng lẽ ngắm trời xanh sau vài phút tĩnh tọa, thở và cười. Tôi nhận thấy mình đã bắt đầu có thói quen hạnh phúc mỗi khi nhìn trời. Tôi cũng biết vùng trời kia, đám mây trắng kia là các pháp hữu vi, bản chất của nó là vô thường, vô ngã…

Tôi cũng nhớ Phật dạy người tu phải hộ trì sáu căn. Nhưng tôi biết phải có lý do nào đó để Sư ông Làng Mai luôn nhắc đến trời xanh mây trắng như là một hiện hữu nhiệm mầu nuôi dưỡng hạnh phúc:

Mắt thấy được trời xanh
Tai nghe tiếng chim hót.

(Bài tụng hạnh phúc)

Hay là: Chim hót thông reo hoa nở,
Trời xanh mây trắng là đây.

(Châu ngọc Pháp hoa)

Một vị đại sư cũng đã dạy hãy nên nhìn những hình ảnh đẹp đẽ mà chớ nhìn những hình ảnh xấu xa bại hoại…

Bất giác tôi tự hỏi không biết nếu tôi chết khi trong tâm đang nghĩ đến trời xanh thì tôi sẽ sinh về đâu. Rồi tôi tự trả lời bằng câu nói của Sư ông Nhất Hạnh: “Khi có hạnh phúc thì về đâu cũng được”. Không cần phải băn khoăn thêm. Nếu ngắm trời đem lại cho tôi hạnh phúc thì sao tôi không cho phép mình hưởng niềm hạnh phúc đó? Khi nhìn cái gì, ta là cái đó. Khi ngắm trời xanh, tôi cũng mênh mông như trời xanh. Thênh thang như trời xanh.

Trời có nói gì đâu

…. Tôi biết điều tôi nên làm là tiếp tục làm bạn với trời xanh. Để lại thấy hạnh phúc khi ngắm trời. Biết rằng mình còn đôi mắt sáng. Biết mình đang sống, và đang có tự do. Biết rằng mình không cô đơn, rằng không chỉ trời xanh mà tất cả mọi loài là bạn của mình.

Giữa buổi trưa yên tĩnh, đâu đây vang lên tiếng chim hót véo von. Tôi cũng tập mỉm cười khi nghe tiếng chim hót. Tu là tập. Mình đã tập để đau buồn được thì nay mình cũng sẽ tập để cho mình hạnh phúc được. Xen lẫn vào khá gần là tiếng hát của một dàn karaoke, tiếng xe cẩu làm việc. May quá, ngẩng lên tôi vẫn tìm gặp được người bạn im lặng muôn đời, như Khổng Tử nói: Thiên hà ngôn tai? (Trời có nói gì đâu). Trời có nói gì đâu, miễn lòng ta không bộn bề thế sự thì một mảnh trời xanh vẫn hằng có mặt cho ta, thiên nhiên bốn mùa vẫn hằng có mặt cho ta:

Mùa xuân, trăm hoa đua nở
Mùa thu, trăng vằng vặc
Mùa hạ, cơn gió mát
Mùa đông, tuyết sẽ rơi

Nếu điều vô dụng không vướng mắc tâm ngươi
Bất cứ lý do gì cũng đều tốt cả.

(Vô môn quan)

Hạnh phúc và may mắn quá, trời xanh là bạn của ta.

(Anh Nhi)

Nguồn: NSGN

This entry was posted in Uncategorized. Bookmark the permalink. Post a comment or leave a trackback: Trackback URL.

Post a Comment

Your email is never published nor shared. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

*
*