Recent Pages: 1 2 3 4 5 6 6a 6b 7 8 9
Mẹ Là Biển Trời
Tác giả bài viết: Kim Hoa
.
Dù trong mọi lứa tuổi nào ai còn mẹ bên cạnh là điều hạnh phúc nhất. Tiếng “mẹ” thân thương không biết dùng ngôn từ nào diễn tả về mẹ, về những tình yêu thương cao cả vô bờ bến mà cả một đời mẹ vất vả chăm lo cho con. Từ lúc con tượng hình trong mẹ, mẹ mang nặng chín tháng mười ngày. Đến giờ phút lâm bồn mẹ trải qua những cơn đau quặn thắt. Vượt qua giây phút khó khăn ấy mẹ gần như kiệt sức. Bởi có câu “Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình” Thật đúng như vậy, chỉ một mình mẹ gánh lấy sự đớn đau mà tạo hóa đã xếp đặt cho những người mẹ phải gánh chịu.
Con lớn dần theo năm tháng mẹ quá đổi vui mừng. Nhìn con trong giấc ngủ mẹ thật sự hạnh phúc. Những lúc con sốt vì mọc răng, mẹ thức trắng đêm bên con sự lo lắng hằn sâu trên khuôn mặt mẹ với đôi mắt thâm quầng. Thỉnh thoảng đưa tay sờ trán con, thăm chừng con đở sốt chưa, mẹ tìm được niềm vui mỗi khi bệnh tình con thuyên giảm. Mẹ là biển rộng, là sông dài là cả một bầu trời mênh mông. Ôi! Bất tận. Hơi ấm của mẹ truyền sang con mỗi khi đông về giá rét. Bên ướt mẹ nằm, bên ráo nhường con. Những món ăn ngon mẹ không bao giờ dám bỏ tiền ra mua ăn cho mẹ, nhưng với con, con bảo thèm ăn món nọ, món kia mẹ sẵn sàng cho con. Vì mẹ luôn quan niệm“Con là tất cả”.
Cố nhạc sĩ Y Vân một chiều đi dạo chợ Sài Gòn ông chạnh lòng khi nhìn thấy cảnh bà mẹ gánh con trên đôi quan gánh một bên là con, một bên là gánh hành rong. Cảm xúc của ông lúc ấy dâng tràn, đứng giữa lòng phố thênh thang nên ông viết bài “Lòng mẹ”. Bản nhạc ấy giờ đây trở thành bất hủ, hầu hết tất cả trong chúng ta ai cũng biết. Riêng nhạc sĩ Y Vân là nhạc công các phòng trà ở Sài Gòn cuối thập niên 1950. Mẹ ông làm nghề giặt đồ mướn đến hai giờ sáng mới về, có lần bị cảnh sát bắt giữ vì đi trong giờ giới nghiêm. Nước mắt ông chực như muốn ứa ra, khi biết mẹ phải hy sinh một đời cho ông và cho những đứa em. Bản nhạc lòng mẹ ra đời từ hai hình ảnh ấy.
Có những cụ bà tuổi bước sang thất thập cổ lai hy, phải lặn lội qua những hẻm hóc lượm ve chai về nuôi con bệnh tâm thần tuổi năm mươi. Trong chúng ta thử hỏi với tình yêu thương vô bờ ấy của mẹ luôn dành cho con mấy ai không khỏi đau lòng. Nếu ai còn mẹ sống trên đời hãy biết trân trọng và tôn kính mẹ. Tôi không còn may mắn, mẹ tôi đã qua đời khi tôi được mười hai tuổi, cái tuổi đủ để tôi nhớ mãi về ký ức tuổi thơ của mình, giờ tôi đã trưởng thành, khao khát, ao ước được trả hiếu cho mẹ nhưng mẹ tôi mãi mãi không còn hiện diện trên cõi đời này nữa.
Nếu có kiếp tái sinh tôi sẽ được sống gần bên mẹ chính tay tôi sẽ dung cơm, dời nước để tỏ một chút lòng hiếu thảo của con. Ấy vậy mà có những người không biết yêu thương trân trọng cha mẹ. Đối xử với cha mẹ không ra gì thậm chí khi các cụ về chiều con cái đùn đẩy nhau, không dám cho vào nhà sợ chết mất công chôn cất. Những ai xấu xa như vậy hãy quay đầu sám hối đi nhé! Nếu ngày nay ta sống không biết gieo công đức, đối xử không tốt với đấng sanh thành, một ngày không xa lắm hậu quả sẽ đến với ta “Gieo nhân nào gặp quả ấy”…
Mùa Vu lan đến não nề trong con
Dầm mưa dãi nắng nuôi con tháng ngày
Trên đôi quan gánh mõi mòn bước chân
Tuyền đài mẹ náu, trần gian con chờ.
.
MẸ
Đời con no ấm thật nhiều
Bao nhiêu tình cảm mẹ đều cho con
Dẫu mai sông cạn , núi mòn…
Tình yêu của mẹ vẫn còn nguyên xưa !
Trọng Diện
Thái Bình 21/08/2016
NHỮNG ÁNG MÂY TRẮNG
Tôi nhớ mãi một buổi chiều,
Mẹ ngồi bên thềm sân,
Cúi xuống, thoang thoáng một nét buồn.
Tôi hỏi: “Sao mẹ buồn?”
“Không, mẹ không buồn, mẹ sợ.
Mẹ sợ những áng mây trắng đang bay.
Trông kìa, con thấy chăng, xa xa những áng mây thật nhẹ?
Sao trông giống những áng mây một thuở nào.
Ngày xưa mẹ hay tựa cửa ngắm mây,
Bà ngoại mắng: ‘Con gái không được mơ màng!’
Ông ngoại bảo: ‘Bà à! con gái cần những ước mơ để lớn”.
Từ ngày xa mẹ, tôi thường hay ngửa mặt nhìn theo những áng mây trắng,
Nhẹ bay xa tít một phương trời.
“Hôm nay, mẹ có biết không, con đã lớn,
Trông kìa, mẹ hãy ngước lên!
Con đã hóa thành một áng mây thật nhẹ,
Một áng mây trắng đẹp nhất trong những giấc mơ của mẹ,
Một ngày xưa”.
Bures-Sur-Yvette, 15.07.16
(Vu Lan một vần thơ gửi mẹ)
Hoang Phong
Nguồn: thuvienhoasen
TÌNH MẸ CHA !
Con tìm gì trong buổi chiều thu nay?
Tìm hoài niệm cha mẹ ngày xưa cũ
Con đi tìm bao điều người ấp ủ…
Nhưng mong ước chưa đủ đếm công lao
Con đi tìm lời ru mẹ ngọt ngào
Tình của người dạt dào như biển lớn
Ngọn yêu thương cả đời xanh mơn mởn
Người là thế… chẳng thể nói hết đâu
Con đi tìm mái tóc cha bạc màu
Bao vất vả, cực nhọc đâu ai biết
Bước chân trần vẫn vội vàng mải miết
Dù nắng hạ hay tiết lạnh đông về
Con đi tìm sau bao nỗi ê trề
Bóng mẹ cha vẫn vỗ về tươi sáng
Để đời con luôn ăm áp, lênh láng
Những ngọt ngào có dáng mẹ, hình cha !
.
Thái Bình 25/07/2016
Trọng Diện
Vu Lan nghĩ về Mẹ
Ta còn một dòng sông dòng sông xưa uốn khúc những nỗi niềm cay cực với bóng mẹ lênh đênh tất tả chuyến đò đời.
Ta còn một bầu trời bầu trời cao vời thăm thẳm ngút trùng khơi để ngày thơ mẹ nâng ta lên những tầm cao cuộc sống, khi ngày tháng truân chuyên cam chịu mẹ vẫn mỉm cười vì tất cả cho con.
Ta còn một cánh đồng cánh đồng Việt nam óng ả mượt mà sóng lúa nhấp nhô, đâu đó vọng tiếng sáo diều như lời quê tự sự và thấp thoáng hình bóng cánh cò lặn lội, mẹ chính là cánh cò xưa bất hủ tìm kiếm mãi nguồn sống tinh hoa trong rơm rạ cuộc đời để cho con và vì con.
Ta còn đó bờ tre thân thương hiền hòa khi gió về ríu rít trời quê những thân tre già vững chãi mà dẻo dai đương đầu với gió bão ngàn trùng không suy suyển. Mẹ chính là bóng tre diệu huyền đủ lực bình sinh và tháng năm trải nghiệm, che cho con, những búp măng non chưa tự thân trụ vững dưới nắng lửa mưa dầu và cuồng phong thịnh nộ.
Ta còn đó mặt đất là mảnh sân con trước nhà một xưa nào đón những bước chân chập chững đầu đời, lần đầu tiên rời khỏi bàn tay mẹ, ta đâu hay giây phút ấy người hạnh phúc tột đỉnh khi lần đầu thấy bước con đi. Để từ đó bước chân con hướng ra cuộc sống và ngày càng xa dần vòng tay của mẹ để tiếp nối và tiếp nối những hoàng hôn bóng mẹ tựa cửa ngóng trông.
Ta còn những giờ phút quẩn quanh tổ ấm gia đình, ngày thơ bé vào ra ngóng đợi mẹ trở về sau buổi chợ, để có những niềm vui thơ dại khi đón nhận những gói quà, củ khoai luộc, bắp ngô nếp thơm mùi dân dã hay gói xôi, miếng bánh tráng rắt mè,.. từ đôi quang gánh mẹ trao.
Ta còn những đêm thâu những đêm thâu mẹ ngồi may những đường chỉ nhỏ, cần mẫn chi li để sớm ngày mai con tung tăng cùng bạn bè đến lớp xúng xính trong chiếc áo mới, sản phẩm của đêm dài vắng lạnh mẹ thức trắng chăm lo.
Ta còn những lời ru xưa những lời ru êm như lụa nhiễu, ấm như hơi thở mẹ hiền phả vào tâm con những ý tưởng nhân sinh đầu đời về nề thương nếp ở, những lời ru đưa con êm êm vào giấc điệp, nhưng cũng là hành trang vào đời ý nhị đến hôm nay.
Ta còn một bàn tay bàn tay xưa mẹ nắm tay con tất tả đến trường cho kịp giờ nhập học một sáng mùa Thu, bàn tay ấm nóng gởi vào con bao kỳ vọng một mai khôn lớn bên thầy bạn với phấn trắng bảng đen dưới thênh thang một vòm trời tri thức.
Ta còn mùi dầu khuynh diệp và bát cháo, những viên thuốc đắng từ tay mẹ khi trái gió trở trời. Bên giường con với những cơn đau vầng trán nóng hâm hấp, có lẽ mẹ đã đau hơn con bội phần, bởi một điều đơn giản: mẹ là mẹ của con, không ai và không thể có người nào thay thế được.
Ta còn những ngày lên ba tập nói, bập bẹ những thanh âm đầu đời, dẫu chưa tròn vành rõ chữ nhưng âm tiết sơ khởi nhất là má, mẹ,…và chính mẹ đã dạy từng tiếng, chỉ từng câu, mẹ dạy con cảm ơn xin lỗi, mẹ hướng con thưa gởi dạ vâng, mẹ là bậc thầy đầu tiên và cũng là bậc thầy vĩ đại nhất đời con, để từ đó con biết nói tiếng nói quê hương, tiếng nói của mẹ hiền.
Ta còn và còn thật nhiều , còn vô vàn những gì mà mẹ đã mang đến cho ta, cho cuộc đời ta. Qúa khứ trôi dần xa theo nhịp đếm của tháng năm, nhưng sừng sững cao vời như bất diệt là tượng đài kỳ vĩ của lòng mẹ bao la. Và rồi bao mùa hiếu hạnh qua đi với ngực áo thắm một đóa hồng để cuối cùng rồi ai cũng phải đối diện: đóa hồng trắng tinh khôi!
Người xưa đã khuất, hoài niệm mênh mang, cái hụt hẫng khiến lòng ai chới với, khi hiền mẫu ra đi mới thấy mình tệ bạc, cảm nỗi xót xa chữ hiếu chưa tròn, phải chi…ước gì còn mẹ bên con…
Thôi thì
Đôi mắt này mẹ đã cho ta, xin nguyện nhìn đời bằng sự tinh anh thấy rõ chân ngụy chánh tà, xin dùng để chiêm ngưỡng tôn nhan đức Từ Phụ, để đọc hiểu Pháp Bảo Kinh văn, để nhìn nỗi đau tha nhân mà thông cảm, nhìn hạnh phúc người đời để tùy hỷ xẻ chia.
Bàn tay này mẹ đã cho ta, xin nguyện dùng vào việc lợi mình lợi người, tự tha lưỡng lợi, vun bồi cuộc sống theo nghĩa đại đồng cộng trụ.
Đôi môi này cũng từ mẹ cho ta, xin nguyện cất lên lời từ ái bao dung, đem lời an ủi những ai đang trong cảnh khổ đau, cùng tán dương người lành bạn tốt, làm duyên cộng hưởng để cuộc sống thêm chan hòa trong ý Đạo.
Cả thể chất này, lục căn huyết quản, nhựa sống châu thân là những gì mẹ gởi lại cho đời, xin nguyện sống như một phần hữu ích giữa trần thế, để chính ta món quà mẹ gởi lại cuộc đời trở nên ý nghĩa, đó chính là cách đền đáp thâm ân mẫu từ trong muôn một.
Mong thay!
.
Thiên Hạnh
.