VẺ ĐẸP CỦA NỖI BUỒN
Khi bạn hạnh phúc, dường như cái hạnh phúc đó luôn phụ thuộc vào ai đó, vào thứ gì đó khác, hạnh phúc đó là rất ảo, rất nông cạn. Nhưng nỗi buồn, nỗi buồn là thứ đích thực hơn, bởi vì nó không phụ thuộc vào người nào cả. Nó là của bạn, tuyệt đối của bạn, điều này có thể cho bạn sáng suốt lớn lao, rằng nỗi buồn của bạn có thể giúp bạn còn nhiều hơn là hạnh phúc của bạn. Bạn chưa bao giờ nhìn vào nỗi buồn một cách thật gần. Bạn luôn cố gắng tránh nhìn nó, theo nhiều cách. Nếu bạn cảm thấy buồn, bạn đi xem phim. Nếu bạn cảm thấy buồn, bạn đi chơi với bạn bè, bạn tới các câu lạc bộ. Bạn bắt đầu làm cái gì đó để cho bạn không phải nhìn vào nỗi buồn. Đây là cách tiếp cận rất sai.
Khi bạn buồn, đó là hiện tượng quan trọng, rất thiêng liêng, cái gì đó của riêng bạn. Làm quen với nó, đi sâu vào trong nó, và bạn sẽ ngạc nhiên. Ngồi im lặng và buồn đi. Nỗi buồn có cái đẹp riêng của nó.
Thay vì cứ nhảy từ hạnh phúc nông cạn này sang hạnh phúc nông cạn khác và làm phí hoài cuộc sống của mình, tốt hơn cả là dùng nỗi buồn như phương tiện cho thiền. Chứng kiến nó. Nó là cánh cửa mở đến sự vĩnh hằng đấy.
Nỗi buồn là phúc lành lớn lao. Ngồi im lặng với nỗi buồn, hân hoan trong nó. Chẳng có gì là sai trong việc buồn. Và bạn càng trở nên quen thuộc với nó và những sắc thái tinh tế của nó, bạn sẽ ngạc nhiên, nó là thảnh thơi lớn lao, nghỉ ngơi lớn lao, và khi bạn đi ra khỏi nó bạn được làm khỏe lại, làm tươi mới lại, trẻ trung hơn, sinh động hơn.
Nỗi buồn chính là cánh cửa đầu tiên dẫn tới sự một mình của bạn. Và sự một mình lại là một cánh cửa khác dẫn bạn đến với cõi vĩnh hằng.
Tịch Lặng
Namo Buddhaya