Sống biết nghĩ quanh..

Sống biết nghĩ quanh..

Gia đình nghèo kia có ba người: Bố – Mẹ – và Con trai. Họ sống âm thầm và bình lặng trong một thôn làng hẻo lánh, người Bố đi làm thuê để kiếm cơm gạo nuôi gia đình, người mẹ lo việc bếp núc, trồng mấy luống rau, và chăm sóc con. –

Một buổi trưa hè nắng nóng, người mẹ trên đường từ chợ về nhà chợt nhặt được một trái cam ai đó đánh rơi bên đường, cơn khát và mệt nhọc dường như tiêu tan khi bà nghĩ đến miếng cam ngọt lịm và mọng nước. Nhưng nghĩ đến đứa con ngoan ngoãn chẳng mấy khi được ăn hoa trái thơm ngon, bà liền lau sạch trái cam và cất vào túi.

Bước chân vào nhà, bà gọi: “Con trai ngoan của mẹ, nhìn xem mẹ cho con gì đây này!”.

Đang học bài, cậu bé ngước đôi mắt trong veo nhìn trái cam như một báu vật :”Ôi, mẹ mua cho con ạ ? Trái cam ngon quá, con cám ơn mẹ”. Người mẹ cảm động :”Con học bài ngoan, mẹ đi nấu cơm nhé”.

Vừa làm công việc bếp núc, người mẹ vừa thầm cảm ơn ai đó đã vô tình đánh rớt trái cam để bà được tận hưởng niềm vui sướng hạnh phúc khi đã biết nhịn cơn khát và dành phần trái cam ngon ngọt cho con mình.

Còn cậu bé, vừa hít hà hương thơm dịu dịu, vừa ngắm nghía màu sắc vàng tươi của trái cam, cậu nghĩ: Mẹ thương mình biết bao khi mua trái cam ngon ngọt dường này, mình phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ.

Chợt nghĩ đến Bố giờ này đang vất vả làm việc, cậu ngập ngừng đôi chút rồi nhẹ nhàng xé tờ giấy đôi trắng tinh trong tập vở, cậu vụng về nét bút: “Bố ơi, con yêu Bố lắm, chắc Bố đang làm việc mệt lắm phải không Bố, Bố ăn trái cam này cho đỡ mệt Bố nhá.”

Viết xong cậu mở trang giấy, gói trái cam rồi rón rén đặt ở góc tủ, nơi mỗi khi đi làm về Bố sẽ cởi áo khoác và cất mũ tại đó.

Chiều tối dần, người đàn ông cố dấu sự mệt nhọc khi bước chân vào ngôi nhà ấm áp của mình, cởi áo khoác ngoài, đặt mũ xuống, bỗng tay anh chạm phải một vật gì tròn tròn được gói trong tờ giấy vở. Mắt ông nhòa lệ khi đọc những nét chữ ngây thơ của cậu bé, ông hôn cả mảnh giấy và trái cam xinh xắn như muốn cảm ơn đứa con yêu quý.

Nhìn xuống bếp, thấy vợ đang lúi húi công việc, ông thấy thương người phụ nữ nhỏ bé, suốt ngày bận rộn để chăm sóc cho hai bố con mà không bao giờ phàn nàn kêu ca, ông cảm thấy mình mang ơn vợ biết bao. Nhẹ nhàng đến bên cạnh và choàng tay ôm vợ, ông ghé tai nói nhỏ: Cám ơn em, cha con anh cám ơn em, anh cho em này. Và ông đưa trái cam cho vợ.
Người vợ bật khóc khi nhận ra đây chính là trái cam mình đã đưa cho cậu con trai…

__(())__

Nguồn: TrangThoThichTanhTue

Trực Ngôn

1, Phiền não tức Bồ Đề có nghĩa là ngay lúc phiền não mà mình chẳng sanh thêm phiền não và mình có thể nhận biết được nó thì ngay lúc đó gọi là Bồ Đề.

2. Chiến tranh ở trên thế giới điều do những chiến tranh nho nhỏ phát khởi ở trong tâm mình. Nếu tâm mỗi người ai cũng chẳng có chiến tranh thì thế chiến cũng sẽ chấm dứt.

3, Nếu quý vị cứ nhìn thấy lỗi lầm của người khác hoài thì quý vị vẫn còn khổ, nếu quý vị đã hết khổ thì quý vị nhìn ai cũng thấy họ là Phật, nhìn người nào quý vị cũng thấy họ giống như Phật, thật là đơn giản, thật là cạn cợt như thế mà quý vị vẫn làm không xong.

4, Vì sao mình không tương ưng với đạo ? Vì tâm cuồng chưa ngừng, tâm cuồng là tâm đầy vọng tưởng. Việc tốt là do tâm khởi đầu việc xấu cũng từ tâm khởi điểm. Ba thứ độc tham, sân, si so với bạch phiến, rượu mạnh hay với các chất độc dược cực độc còn nguy hại hơn gấp bội. Vì thuốc nghiền, rượu say, hay độc dược là những độc tố hữu tình chỉ có hại cho thân thể của con người, nhưng tham,sân, si thì sẽ hại chết pháp thân huệ mạng của chúng ta.

(Trích Ngữ lục của hòa thượng Tuyên Hóa)

Giá trị tâm hồn

Một kẻ bần hàn, lang bạt có thể trở thành triệu phú trong 1 đêm nhưng tuyệt đối anh ta không thể bỗng chốc biến thành một người tao nhã, ăn nói văn vẻ…Tiền có thể làm cho người ta giàu có, vui vẻ nhưng chỉ nó thì không thể làm cho người ta trở nên cao thượng. Với những phẩm chất đặc biệt cần phải được hình thành trong một thời gian dài thì sự thay đổi càng khó khăn hơn.

Người ta có thể dùng những trang sức đắt tiền để làm cho ngoại hình của mình trở thành quý tộc. Nhưng không thể hóa trang cách ăn nói, khí chất và tâm hồn của mình cùng với tướng mạo trong một đêm để bước sang một thế giới mới. Trang sức chỉ tồn tại tạm thời, còn phẩm chất là bản chất vốn có. Vật chất có thể đột biến nhưng phẩm chất thì phải xây dựng dần dần. Vật chất dễ dàng mất đi nhưng phẩm chất luôn được mở rộng và phát triển.

Phẩm chất và khả năng thành công trong sự nghiệp của mỗi người không thể hiện rõ nét khi mới lập nghiệp, hay sau khi thành công, mà chính là trong những thời khắc khó khăn cam go nhất. Phẩm chất, tính bền bỉ và nghị lực của con người sẽ bộc lộ đầy đủ trong những thời khắc ấy.

Thực tiễn chứng minh, để có thành công lớn trong sự nghiệp không có ai chưa từng trải qua khó khăn và đau khổ. Thành công không phải là một sớm một chiều mà là cả một chặng hành trình đầy gian nan và thử thách.

Trong con người bạn đã có những phẩm chất cần thiết?
Trong con người bạn chưa có những phẩm chất cần thiết?
Điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ bạn nghĩ gì, và định làm gì.
Vì giá trị đích thực của bạn là những gì mà bạn sẵn sàng cố gắng dù chỉ là một chút.

– Không phụ thuộc vào năm tháng
Mà do Sống ít hay nhiều
Chính là cách mình đã Sống
Mỗi ngày Tỉnh Thức bao nhiêu..

(Như Nhiên)
.

 

This entry was posted in Uncategorized. Bookmark the permalink. Post a comment or leave a trackback: Trackback URL.

Post a Comment

Your email is never published nor shared. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

*
*